王之道
猜您喜欢
尝把闲身静品裁,残生何幸脱舆台。 田园依旧喜重到,松菊就荒伤独来。 懒散徒教尘事废,襟怀难对俗人开。 自量不肖非逋客,为报山灵且莫猜。
世事浮云不受裁,羊裘重觅子陵台。 随人明月娟娟静,吹面凉风特特来。 多技漫劳宁似拙,两眉深锁不如开。 床头忘却糟糠酒,误作萧萧夜雨猜。
七贤不与竹林期,人物风流各一时。 妙语霏霏皆作者,高情落落更何之。 山川如画灵犹在,溟渤飞尘世屡移。 欲荐匪辞无处问,黄流千里夕阳迟。
翛然天地一癯仙,误落红尘二十年。 万事戏成云过眼,一身蹭蹬雪盈颠。 扶头欲写卷中趣,洗耳试听徽外弦。 他日遂君林下约,月明风露净娟娟。
共道传家以义方,长留春色在萱堂。 静宜有寿何须祝,乐自无忧不待忘。 华萼先辉连二妙,琏琳照映列诸郎。 要看靴笏床俱满,岁月灵椿未易量。