岑安卿
猜您喜欢
闻有一草名鼠莽,食之随死不可医。 非惟自己受毒烈,辄使妻儿常号悲。 本图将此报私忿,不知官府诚难欺。 人生乐国岂易得,轻命如此何愚痴。 县令惭无功及民,徒有勤恳形诸辞。 后来有问谁为此,但道东阳田家儿。
□尽烟波阔,风多客袂凉。 清谈饶有致,白日不知长。 麦陇高低熟,缫车哑轧忙。 归来犹怪早,人影在斜阳。
云梦青丘蟠楚薮,萍实江边大如斗。 故垒摧颓百战馀,旧事流传千载后。 青崖半裂玄猿吼,空坡突过黄狐走。 山深落日少人行,寂寞鸣蜩在高柳。 湖江入梦倏三年,慰我漂零一杯酒。 群盗虽降汉赤眉,故侯惯作秦黔首。
仙去时移境尚同,岩花开落为谁容。 歌沈石鼓泉空响,局冷纹枰雾半封。 山上丹桃无核种,甑头青䭀自机舂。 翠眉不是人间俪,笑杀王孙不再逢。
四度逢寒食,江南身未还。 二亲青草冢,三月子规山。 榆柳藏新火,松楸病故关。 东风两行泪,原上夕阳间。