王禹偁
猜您喜欢
初冬可读书,披帷对月影。 困穷亦何常,天意默示警。 所期在远大,忘此清夜永。 经义纂孟荀,如汲得修绠。 摛辞芟缪悠,百家足驰骋。 蕴辉珠处渊,含英金在矿。 世人竞目睫,欲语还如哽。 但求寡悔尤,焉用名炳炳。
马援廑闻过,柳玼重行己。 吾家旧遗经,先德盛积累。 黾勉无异营,颇识剥复理。 中岁偶行游,致汝业渐弛。 我无一顷田,经籍足耘耔。 义理苟能通,出处有根柢。 医药与货殖,困穷亦可倚。 吾生少失学,垂老方知悔。 展转力就衰,炳烛思晓起。 努力爱景光,汝曹从此始。
去冬送汝江上行,今年哭汝隔淮城。 念汝寥落走四海,白头客死难为情。 岂无当路可投足,苦心自许无人告,中夜辈歌恒刺促。
园尽城南屋覆茅,春风吹尽夏初交。 游蜂队队喧残蕊,飞燕双双理旧巢。 水面圆荷才放叶,墙根稚笋已抽梢。 小窗长日浑无事,一卷离骚手自抄。
宵分蟾影印虚庭,为爱清光倚小亭。 惭对青山头已白,闷看黄菊眼还青。 烟拖暮霭笼寒柳,风漾幽池蹴细萍。 不叹空闺多寂寞,教儿犹喜有遗经。