汪广洋
猜您喜欢
莽莽寒原草木腓,登临无地怨斜辉。 他乡节序仍黄菊,古驿壶觞有白衣。 上垄暗伤槚松冷,插萸还念弟兄稀。 愁来莫听关山曲,人隔关山梦已归。
相逢击筑倚青萍,中夜哀歌怅独醒。 身寄风尘孤鹤瘦,眼空湖海一鸿冥。 诗名都下推秋柳,处士云边识客星。 闭声著书春草合,几人能过子云亭。
一片冰心隔市廛,闲来卜筑帝城偏。 翛然虚室能生白,率尔挥毫学草玄。 径外小桥澄水木,檐前远岫澹云烟。 问奇载酒谁同醉,妙趣休将醒者传。
残照萧萧怪鸟鸣,飞蓬吹断旅魂惊。 山空不见盘龙气,台古犹存戏马名。 破屋几家频荷锸,冲波三面啮危城。 可怜万顷膏腴地,水落沙平草自生。
黯黯严寒旅思催,香醪兽炭对衔杯。 慈云偏向蓬莱绕,宝雨遥从佛国来。 六管浮灰将变律,千门残笛暗惊梅。 欲观净土琉璃界,更上西风百尺台。