胡奎
猜您喜欢
啸傲闲庭午,优游小院晴。葛衫披处爽,木屐步来轻。 沼底看鱼戏,林阴避日明。景风拂短袂,饶有故人情。
但有微凉到,偏宜伏晷延。红垂一树枣,白挺几枝莲。 花色骄罗绮,蝉鸣藐管弦。楚骚多妙意,独爱远游篇。
浮云世事几苍黄,闇淡幽悰九曲肠。庆吊祇今皆失马,贤愚从古亦亡羊。 山言自至难资献,陆语虽新亦拜飏。时物春荣秋复落,独嗟高柏挺寒霜。
宁知四十九年非,不用登临叹落晖。 明月自来还自去,暂时相赏莫相违。春临柳谷莺先觉,雪满空庭鹤未归。 醉卧白云閒入梦,松声草色共忘机。
不羡乘槎云汉边,可堪芳草更芊芊。春寒毕竟无多日,风景依稀似去年。 林色晓分残雪后,人家忽断夕阳前。 花开花落长如此,须读庄生第一篇。