胡应麟
猜您喜欢
绝伫灵素,少回清真。 如觅水影,如写阳春。 风云变态,花草精神。 海之波澜,山之嶙峋。 俱似大道,妙契同尘。 离形得似,庶几斯人。
绿林野室,落日气清,脱巾独步,时闻鸟声。 鸿雁不来,之子远行,所思不远,若为平生。 海风碧云,夜渚月明。如有佳语,大河前横。
惟性所宅,直取弗羁。控物自富,与率为期。 □室松下,脱帽看诗。但知旦暮,不辨何时。 倘然自适,岂必有为。若其天放,如是得之。
长拟求闲未得闲,又劳行役出秦关。 逢人渐觉乡音异,却恨莺声似故山。 溪边随事有桑麻,尽日山程十数家。 莫怪行人频怅望,杜鹃不是故乡花。 海上昔闻麋爱鹤,山中今日鹿憎龟。 爱憎止竟须关分,莫把微才望所知。 世路快心无好事,恩门嘉话合书绅。 神藏鬼伏能千变,亦胜忘机避要津。 四翁识势保安闲,须为生灵暂出山。 一种老人能算度,磻溪心迹愧商颜。
诗家偏为此伤情,品韵由来莫与争。 解笑亦应兼解语,只应慵语倩莺声。