猜您喜欢
曰自战国争雄来,何城不荒为垒培。 治乱兴废讵足哀,矧无名号寒于灰。 晋壤剖裂分家陪,魏至文侯功业恢。 三师经术王迹开,五臣御侮强敌摧。 况有成子相君才,吴起将兵亦伟哉。 内咨礼乐古典该,外强师旅腾风雷。 足尊天子朝灵台,乌用此城高崔嵬。 城之峻矣维其颓,宫之广矣今蒿莱。 黍离兴难悲邅回,如侯万国徒尘埃。 一时火炽俄烬煨,惟有陋俗知营财。
山因先师成令名,人心仰止悬青冥。 文侯北面款山扃,石室至今犹南倾。 直松万林天籁声,长材大栋资连甍。 溪泉四出照骨清,润物功溥民罔争。 朝兮新云泽根茎,暮兮和风发勾萌。 山川气禀天地英,民何知为夫子灵。 魏最称治由师经,晋俗自是多诸生。 时尚辞华取未精,皓首学行徒修明。 非无神降弼王庭,国朝当议平文衡。 斯文未丧吾道亨,商之传授今可行。
悲哉汉末之人士,虚名哗众世皆靡。 奸雄愤怒相角觭,溃然天下党锢起。 党禁根剔密如此,何乃网漏郭夫子。 意在大儒照物理,逆鉴祸福以行己。 才不盖人行不诡,谦损涵纳海之水。 又岂高卧安闾里,鸿飞凤举不可企。 前视乱国如覆轨,明哲大雅之所美。 有道进退能犹是,故宅莫问但遗址。 然谁敢谓李元礼,其徒器识不能尔。