唐顺之
猜您喜欢
芳兰生空谷,托根何孤清。 耻与群卉伍,修然挺素茎。 日月沐秀华,雨露滋芳英。 一朝辞中阿,以之植蓬瀛。 风姿益娟妙,纫佩当瑶琼。 久矣王者香,不随萧艾荣。
笑挟西风登白鹤,寻真踏尽紫云端。 行看日月横天柱,坐对烟霞锁石坛。 展诰峰高人语细,沉香洞古水痕残。 醉来独立银河下,忽听箫声堕玉鸾。
十月霜高木叶飞,计臣将次理征衣。 官斋惟有琴书在,讼阁由来鸟鹊稀。 垂惯一帘忘吏去,载归片石较人肥。 不须父老遥携酒,月色千峰送客辉。
林中把臂日频斜,浊酒枯鱼意自嘉。 易受霜侵惟绿鬓,强随人意是黄花。 门题凡鸟嵇康宅,座有高僧许掾家。 愧我坐酣无好句,多君赋擅赤城霞。
湖南结屋水云间,十里平湖抱岸还。 日落沙明开玉镜,芙蓉倒浸郭公山。