郭之奇
猜您喜欢
宵爨悬釜星,晓光落窗牖。 乌鹊如谄人,贺语亦交口。 收书白氍毹,青山并还旧。 门巷未扫除,家童具箕帚。 物色不招挽,顾盼左右有。 梅兄可纳交,竹弟亦耐久。 毛锥得奇助,引我琢句手。 酒国百无忧,问津其敢后。 逐逐春意来,孤村又花柳。
春阳竞妩媚,百卉颜色好。 凉秋风露来,往往竞枯槁。 一朝受霜雪,脱落遽如扫。 特立金石姿,青青未尝老。 下视软美辈,摧折不自保。 古人几失言,疾风知劲草。
鸡罢三号来晓色,披衣起见瓦沟白。 雪花初堕云遽回,天意应怜未归客。 男儿铁石为刚肠,忍穷不见可怜色。 当知曳履郭先生,可作餐毡苏属国。
老松寒不凋,古井风无波。 斯人阅千古,所得亦已多。 句法馀事尔,高处凌阴何。 宁为拥膝吟,无作扣角歌。
云润日杲杲,渠涩泉泠泠。 群山晓过雨,一沐千髻青。 岸巾纳微凉,庭户留馀清。 乔木俯佳色,野卉含幽馨。 昔来挽枯条,今来见欣荣。 荣枯亦何有,对此难为情。 长年心事多,抚髀只自惊。 冰炭交中肠,吾生安得宁。 好风吹我裳,颇觉耳目醒。 暇日可少憩,安用心营营。 高卧绿阴底,玄蝉相对鸣。