彭孙贻
猜您喜欢
石国胡儿人见少,蹲舞尊前急如鸟。织成蕃帽虚顶尖, 细氎胡衫双袖小。手中抛下蒲萄盏,西顾忽思乡路远。 跳身转毂宝带鸣,弄脚缤纷锦靴软。四座无言皆瞪目, 横笛琵琶遍头促。乱腾新毯雪朱毛,傍拂轻花下红烛。 酒阑舞罢丝管绝,木槿花西见残月。
独坐炉边结夜愁,暂时恩去亦难留。 手持金箸垂红泪,乱拨寒灰不举头。
星寥寥兮月细轮,佳期可想兮不可亲。云衣香薄妆态新, 彩輧悠悠度天津。玉幌相逢夜将极,妖红惨黛生愁色。 寂寞低容入旧机,歇著金梭思往夕。人间不见因谁知, 万家闺艳求此时。碧空露重彩盘湿,花上乞得蜘蛛丝。
花颔红騣一何偏,绿槐香陌欲朝天。 仍嫌众里娇行疾,傍镫深藏白玉鞭。 喷沫团香小桂条,玉鞭兼赐霍嫖姚。 弄影便从天禁出,碧蹄声碎五门桥。
垂丝蜀客涕濡衣,岁尽长沙未得归。 肠断锦帆风日好,可怜桐鸟出花飞。