彭孙贻
猜您喜欢
交交谷鸟哀,郁郁涧松折。 山民无还期,春物失怡悦。 平生感斯人,难以常理说。 共智己则愚,忽巧众亦拙。 芳名信可垂,在世何寂灭。 含悽为卜兆,窀穸利兹月。 行当宿草生,当使我泪歇。 未知百年后,谁复耕此穴。 寄言苦吟者,勿弃摄生诀。
残灯吹了闭禅关,风约孤萤落砌间。 本为饮茶妨睡早,强寻诗句拟寒山。
忽有千岩聚,禅宫得土悭。 古来云是海,天下别无山。 久立增寒思,初看损壮颜。 曾闻斤石剥,夜落半空间。
十载仙家采药心,春风过了得幽寻。 如今纵有相逢处,不是桃花是绿阴。
粼粼水增波,叠叠云弄影。 昔夸春径妍,今爱秋塘静。 芳筵集宾彦,清宴除艳靓。 时当新雨馀,苍翠献林岭。 既欣冲抱舒,复快远目骋。 仰嘉钟鼎人,而乃眷箕颍。 深营察高趣,雅咏发沉景。 独使和者难,一夕愁欲瘿。