童冀
猜您喜欢
道为谋书重,名因赋颂雄。礼闱曾擢桂,宪府旧乘骢。 流水生涯尽,浮云世事空。唯馀旧台柏,萧瑟九原中。
酒渴爱江清,馀甘漱晚汀。软沙欹坐稳,冷石醉眠醒。 野膳随行帐,华音发从伶。数杯君不见,醉已遣沉冥。
古时杜宇称望帝,魂作杜鹃何微细。跳枝窜叶树木中, 抢佯瞥捩雌随雄。毛衣惨黑貌憔悴,众鸟安肯相尊崇。 隳形不敢栖华屋,短翮唯愿巢深丛。穿皮啄朽觜欲秃, 苦饥始得食一虫。谁言养雏不自哺,此语亦足为愚蒙。 声音咽咽如有谓,号啼略与婴儿同。口干垂血转迫促, 似欲上诉于苍穹。蜀人闻之皆起立,至今斅学效遗风, 乃知变化不可穷。岂知昔日居深宫,嫔嫱左右如花红。
惠子白驹瘦,归溪唯病身。皇天无老眼,空谷滞斯人。 崖蜜松花熟,山杯竹叶新。柴门了无事,黄绮未称臣。
蛟室围青草,龙堆拥白沙。护江盘古木,迎棹舞神鸦。 破浪南风正,收帆畏日斜。云山千万叠,底处上仙槎。