黄佐
猜您喜欢
雨嶂高花湿,风原灌水清。 野人无瓦屋,春色自柴荆。 城远舟航至,天开鸿雁横。 晚晴溪路寂,月带一星行。
层城捣练北风微,送别沙头泪染衣。 四野夕阳群鸟散,万山秋草一人归。 新霜已见鬓丝改,中岁徒伤心事违。 湖上旧庐终隐得,屿梅汀柳尚依依。
满城桃李万千枝,如此风光可入诗。 卷耳遍生新雨后,画眉偏叫落花时。 兰芽空谷无人问,莎草横塘有梦知。 更喜园林消夏处,一枝香玉放山栀。
昨自西浮玉,归来乌目巅。 重探剑门迹,今雨旧雨连。 盘谈奇石下,长啸豁崖前。 拟蹑石罅上,茧丛绝攀援。 纡径造峰顶,藓滑女萝搴。 划空一拳石,跃临殊未便。 倒悬状如伞,削就疑神仙。 我独雄跨坐,同游皆骇然。 湖光衔夕照,村树含湖烟。 相传周尚文,隐此为渔佃。 俯观极万象,眼底括三千。 忽听晚钟送,心澄若湛渊。 暮色起林壑,白云相与还。 陡闻众谷响,顿识临济禅。
举目无从觅蜀天,只呼归去乞人怜。 倘然当日能归去,未必褒斜便万年。