邓云霄
猜您喜欢
胸次峥嵘天地小。竹石槎枒,未许尘埃绕。名利误人真不少。苍穹何意怜幽草。 万里崎岖庸蜀道。道上行人,龁龁招谁笑。回首迹如春梦杳。徒贻后悔寻烦恼。
楚畹曾传擅国香,奇花如玉色偏良。千红未羡桃林满,万绿宁誇柳径芳。 白帝初分瑶作蕊,素娥只喜淡为妆。看来月下浑无色,却认枝头有暗香。
南山有鸟,北山张罗。乌既高飞,罗将奈何。意欲从君,谗言孔多。 悲结成疹,没命黄垆。命之不造,冤如之何。羽族之多,名为凤凰。 一日失雄,三年感伤。虽有众鸟,不为匹双。故见鄙姿,逢君辉光。 身远心近,何当暂忘。
高高山头树,风吹叶落去。 一去数千里,何当还故处。
始出上西门。遥望秦氏庐。秦氏有好女。自名为女休。 休年十四五。为宗行报仇。左执白杨刃。右据宛鲁矛。 仇家便东南。仆僵秦女休。女休西上山。上山四五里。 关吏呵问女休。女休前置辞。平生为燕王妇。于今为诏狱囚。 平生衣参差。当今无领襦。明知杀人当死。兄言怏怏。 弟言无道忧。女休坚词为宗报仇。死不疑。杀人都市中。 徼我都巷西。丞卿罗东向坐。女休凄凄曳梏前。两徒夹我持刀。 刀五尺馀。刀未下。朣胧击鼓赦书下。