董旭
猜您喜欢
明月何皎皎,秋风发微凉。愁思不能寐,披衣起彷徨。 念君久不归,其雨怨朝阳。岂徒燕婉情,德音初不忘。 寸心若不亮,有如白日光。相见君颜色,落月满屋梁。 相去万馀里,旷若参与商。愿保金石躯,俛仰徒悲伤。
密密堂前柳,不久当奈何。谅哉淩霜柏,托体同山阿。
忆昔事君及笄年,随君问寝姑来前。梳钗装饰妾未暇,蘋藻辛勤君亦怜。 贫贱为君豁怀抱,比翼连枝两情好。梁鸿德耀总不如,自谓百年共偕老。 青蝇止棘君心移,能使坚白生磷缁。妾心如月君不察,妾颜如玉君终疑。 吁嗟薄清似行路,对面相逢不回顾。昨日恩爱今寇雠,人生莫如妇人苦。
风景昭台分外清,眼前宠辱未须惊。阿娇倾国今安在,金屋无人空月明。
屈指重阳近,谁邀把菊欢。忽叹秋渐老,转觉雨添寒。 秉烛看雄剑,呼汤咽药丸。病妻书昨得,多是劝加餐。