黎贞
猜您喜欢
三月春风料峭寒。伤春无语倚雕栏。春到人间花信早,待谁看。 我自天涯沦落后,潇湘归卧几曾安。回首不胜家国感,一长叹。
万山新绿。乍雨乍晴春气足。又是清明。农事频催布谷声。 欣逢野叟。村社一瓶沽浊酒。醉倒黄昏。梦醒春愁不着痕。
香染襟裾,春生笑语,眼帘斜注秋波。一顾倾城,扇裁羞掩轻萝。 眉尖淡压知谁恨,非关几点新螺。夜如何。敢画荒鸡,怨尽灵鼍。 当年也解风流话,问于今安在,剩有蹉跎。回首前尘,韶华容易经过。 钟情反是无情好,免他时惹得愁多。一刹那。云雨巫山,梦断南柯。
一窗凉透。重阳风雨来新候。龙钟老态,新怜双袖。 不是诗人,也比黄花瘦。万里战尘惊驿堠。长驱扫尽东邻寇。 歌声凯听饶加奏。四塞河山,版籍当依旧。
云黯三湘,哀沉七泽,苍茫莫慰忠魂。先朝往事了无痕。 水流碧,孤臣血,鞠躬尽瘁,无补乾坤。最可惜、徒拚一死,未报君恩。 江声呜咽,沙沉折戟,荒冢空存。任骚人凭吊,惆怅黄昏。 剩一片、寒烟衰草,千载下、凄绝江村。幸田父、岁时伏腊,奔走荐鸡豚。