朱锦琮
猜您喜欢
阴阴江树绿如帷,春尽天涯送客归。 芳草独迷蝴蝶梦,落花先遣伯劳飞。 风回极浦孤帆转,月出平沙远火微。 曾几别离成老大,途穷心事莫相违。
横放扁舟掠浅沙,却从波底见明霞。 浮生尽日依渔父,旧梦今朝付酒家。 花谢已无重过蝶,城昏犹有后栖鸦。 邵平本欲忘名姓,误向青门学种瓜。
才子新篇艳似花,曳裾原不羡王家。 为贫忽有春州兴,怀古宁无夏屋嗟。 疏雨旅魂淹白酒,晚山吟思对乌鸦。 愿君与我同深隐,何日回舟到海涯。
地留残火似秦馀,浪迹那堪落叶初。 绝涧路分峰影乱,断崖桥转谷声虚。 壁悬江气摇云母,日射潭光见鬼鱼。 我与古人同寂寞,买山无计叹归与。
江天高雁不堪闻,幕府深秋又对君。 半世文章多结客,十年烽火远从军。 菊边度曲抛红泪,柳畔弹棋笑白云。 早晚班生投笔叹,一飞那肯恋鸡群。