吴伟业
猜您喜欢
岁阑剩作栖栖客,款语能无戚戚思。 七字雕肝如有迫,卅年回首此何时。 片帆江上春同梦,细雨灯前夜独噫。 共祝污邪休报歉,砚田新涨笔淋漓。
何事风波不闭门,担书归卧絮窠温。 厌看冠盖京华满,犹及田园旧菊存。 异地相怜吾欲涕,有涯知殆子能尊。 江湖岁晚愁难说,我亦逢人未敢言。
穷士困占毕,迫轭愿远游。 浴沂当暮春,举棹临清流。 江南好莺花,万井人烟稠。 清溪抱城闉,涨腻成香沟。 繁华忆盛日,倏若荷当秋。 罗绮竞凡姿,风骚变村讴。 玉步迭已更,兹邦壮新猷。 雄都据龙虎,大道开骅骝。 陆梁犹负嵎,民病胡可瘳。 荒荒东海氛,压境吾同仇。 破柱来惊雷,停杯乱繁忧。 夷祸自古今,晋宋同一丘。 安内外可攘,自侮还谁尤。 书生空舌笔,逭死稽前修。 忍为津畔吟,共作新亭囚。 拔剑歌莫哀,散发寻沧州。
万里鸿飞心事传,乍随风色到吟边。 相携故侣成川逝,几向西楼看月圆。 避地九夷原匪陋,藏身一壑恐难坚。 海天不作蛟鼍梦,夜雨寒灯已隔年。
相看骨肉集灯前,荼苦周旋了此年。 卷里乱怀愁得句,梅边新影自成妍。 可知心共朱颜老,为盼春归绿意先。 门外风光隔尘土,独清犹得一时贤。