洪亮吉
猜您喜欢
海里山巅著数椽,舂容仰止已翛然。 仙家自我有方丈,沙界从今无大干。 万物长春天不夜,清风莫逆月忘年。 神游不制梦回兴,未了君臣父子缘。
我来已作一年痴,敢问诸公几许时。 客里酒杯初到口,风前花片半辞枝。 尚馀魏紫姚黄在,安用桃红李白为。 公事相寻无了日,得闲莫更负春期。
嬉游那欲食前言,俗事不容人出门。 屋上风馀中夜响,津头水过去年痕。 梅无未熟青青子,竹有新生??孙。 白放春归太空去,哢禽声里似衔冤。
新自梅关返葛溪,天心不与我心违。 市廛城郭依元在,亲戚交游过半非。 纸上衔犹仍旧署,腰间带已减初围。 候门童稚倚庐老,幸不空教赋式微。
在在衣冠满坐倾,欲从言下得公卿。 那知胸次重风鉴,不放舌端轻月评。 天地莫能逃气数,江湖无处掩名声。 鬼神推出中都去,乞与王侯断死生。