章恺
猜您喜欢
陈年古屋瓦浮虚,穿漏时将被覆书。 集谢曾陪上相后,映孙难忘秀才初。 砖花似镂多奇异,檐柱如排少阔疏。 吏卒报衙天未晓,老身牵强类冠狙。
小借园林一饷闲,相携送客上天关。 颓龄晚岁凄凉里,今日明朝聚散闲。 极目烟云方渺渺,满蹊桃李正斑斑。 老来尚被冠裳缚,坐对渔舟亦厚颜。
薄雾轻烟柳际浮,阶前细草绿初抽。 年年春事年年恨,一担担来是白头。
佛狸索死离龙庭,堪笑披猖欲背城。 釜为水悬忧后爨,弓因雨弱失长兵。 突三千人如电扫,诛两万户若风行。 又报广南腾露布,太平从此慰皇情。
须知造化自心生,风雨云雷特践形。 人在两闲元有事,天于万类岂无情。 焦枯蒙润物苏醒,昏闷得凉身泰平。 昨夜桃笙时便背,定应收卷向金茎。