冯敏昌
猜您喜欢
别驾元来是重臣,穷通不足累其身。 直言悟主成遗恨,劲节如公能几人。 泉泻冢堂垂鹤泪,苔封碑石剥龙鳞。 至今绘像丹青手,难写灵台一点真。
赢得工夫卧看山,山中地步较来宽。 苛留一段乾坤在,耐过几番风雨寒。 吟思正浓频扫石,醉眸未豁且观澜。 连鳌已落高人手,却是渔家欠巨竿。
万树嫣红压锦城,此花宜雨又宜晴。 睡中银烛层层照,醉后朱唇晕晕轻。 携酒独来苏学士,逸诗笑杀杜先生。 雪儿檀板休教唱,见说娇羞不耐惊。
解带临风卧看山,梦魂飞不到人间。 云蒸空翠和衣湿,石漱泉声透骨寒。 解语灵禽如有诉,倦飞野鹤自知还。 吟诗尽道隐居好,能几人来肯弃官。
节物催人白发新,放怀不减少年春。 叵罗酌酒犹堪醉,古锦为囊未是贫。 清坐相看情不恶,淡交至久味方真。 妓围笑指红楼去,寂寞穷吟胡楚宾。