刘绎
猜您喜欢
丹穴白云封,威凤翔其外。 一落千丈强,仰视青空界。 天半朝阳鸣,海天翠羽翙。 昂首衔梅花,洞口风吹快。
阴雨竟如此,绳床客不眠。 浮沉成大梦,哀乐感中年。 拥絮与谁语,挑灯只自怜。 夜凉官鼓静,睡鸭枭残烟。
器树荫泉上,泉中水若沸。 曲折山溪间,翻觉草青郁。
艳说佛桑树,厅前印绿莎。 果参般若蜜,花似曼陀罗。 下界昙云幻,西天镶色多。 朝朝烘日出,映我醉颜酡。
人畏生番猛如虎,人欺熟番贱如土。强者畏之弱者欺,毋乃人心太不古。 熟番归化勤躬耕,荒埔将垦唐人争。唐人争去饿且死,翻悔不如从前生。 传闻城中贤父母,走向城中崩厥首。啁啾?格无人通,言不分明画以手。 诉未终,官若聋。窃窥堂,有怒容。堂上怒,呼杖具。 杖毕垂头听官谕,嗟尔番,尔何言,尔与唐人皆赤子,让耕让畔胡弗闻。 吁嗟乎,生番杀人汉奸诱,熟番独被唐人丑,为父母者虑其后。