戴梓
猜您喜欢
闻道东南美,湖山入眼亲。 诗书无事业,冠剑尚风尘。 闽越平生梦,江关咫尺身。 岁寒宜自玉,家有倚闾人。
放棹东南去,天寒岁向阑。 子男同祀典,姊妹各名山。 白点涛头影,青浮雨后鬟。 古今时俯仰,人事太间关。
浚河要溯源,种木当护根。 源窒流不畅,根伤叶不繁。 我读文达诗,慨然生愁烦。 以茶易外米,意在民食屯。 虽云通有无,彼利难具陈。 况乃减彼税,悬禁苦吾民。 我荒彼鼓舞,我丰彼逡巡。 价值贵贱间,操纵权在人。 何异教子弟,跬步限家门。 又不绝其交,奸徒滋攀援。 父兄年日迈,子弟智在昏。 一旦有不讳,人将倾我囷。 会须辟田亩,努力事耕耘。 岂容束手坐,终岁乞诸邻。 区区执政者,瞢腾我无论。 如何一代贤,亦复口津津。 阃言不外出,谁为达天阍。
秦中二月初,偶辟小瓜庐。 人倦胜判酒,花疏称读书。 持颐思昨梦,整发答新居。 及取春光好,他时恐不如。
戎马问关未了期,一春如梦耐人思。 唐陵西去吹沙暗,秦岭东回出雾迟。 诗句会成穷事业,年光几换旧须眉。 归来看取青尊在,留意公馀话片时。