谭廷献
猜您喜欢
看看秋色晚,又是出门时。 白发生非早,青云去自迟。 梦唯怀上国,迹不到他岐。 以此坚吾道,还无愧已知。
幽植众宁知,芬芳只暗持。 自无君子佩,未是国香衰。 白露沾长草,春风到每迟。 不如当路草,芬馥欲何为。
迢遰三巴路,羁危万里身。 乱山残雪夜,孤烛异乡春。 渐与骨肉远,转于僮仆亲。 那堪正漂泊,明日岁华新。
又指烟波算路岐,此生多是厌羁离。 正逢摇落仍须别,不待登临已合悲。 里巷半空兵过后,水云初冷雁来时。 扁舟未得如君去,空向沧江梦所思。
正闻青犊起葭萌,又报黄巾犯汉营。 岂是将皆无上略,直疑天自弃苍生。 瓜沙旧戍犹传檄,吴楚新春已废耕。 见说圣君能仄席,不知谁是请长缨。