谭宗浚
猜您喜欢
白日丽层空,鹓雏逝有适。 饥鸢啄其下,区区虞见迫。 腐鼠岂其珍,徒尔声相吓。 人生有定姿,宁与浮名易。 亦有灌园人,三公弃如掷。 寸心苟不察,殷忧复何益。
一自春风二月初,柴扉竹径作闲居。 城中好似山人宅,门外应多长者车。
往兹荐禫日,朱明甫南移。 青青原麦秀,袅袅陌桑枝。 家世本农业,曾读耕田诗。 丰皋饷童仆,薄往阅耘耔。 剪茨开旧圃,命板成曩基。 修杨郁近岸,翠柏荣前墀。 木实纷丹碧,蔬挺何葳蕤。 晨鸡夕自入,夏蝉秋始悲。 别来岁云暮,又见春草滋。 兴言念故宇,感激能无思。
服采少暇日,良夜畅由衷。 肃肃飙迤北,亭亭月在东。 中天烂河宿,清晖丽房栊。 夙心期胜引,晤语忽宵中。 昔高蕃榻下,今摄膺门崇。 徒倒中郎屐,深愧伯牙桐。 归来谅得遣,慰我忧冲冲。
在远日多思,钦贤夜忘寐。 缘与簿书辞,况复郊原遂。 野旷宜风生,山深似云戏。 临流缨欲濯,出谷衣全翠。 顾兹难久留,拘迫惭为吏。