陈造
猜您喜欢
自闭庵门不点灯,惰耕村叟罢参僧。 一生已是胶黏日,投老安能夏造冰。 顽面敢辞乾汝唾,蔬餐聊得曲吾肱。 高舂睡熟无多笑,那有禅师解放鹰。
贫舍久疏罗酒浆,客来不复倒衣裳。 官情已尽诗情在,世味无馀睡味长。 红练带飞穿柳去,锦熏笼暖扑帘香。 萧然自笑浑无事,渔唱声中又夕阳。
拥被微吟短鬓秋,孤灯残漏共悠悠。 雨声不贷三更梦,酒力宁禁万里愁。 身寄湖山邻剡曲,心游河岳过关头。 世间可恨知多少,虚弊当年季子裘。
高居终日掩斋扉,幽事常多俗事稀。 露重丛篁时自泻,风高脱叶有先飞。 秋衣渐制闻砧杵,社肉初分谢蕨薇。 却笑老身闲不得,一灯明灭乱书围。
衣上空嗟京洛尘,故交半作白头新。 众中初得见吾子,东观已疑无若人。 仗马极知非久斥,沙鸥要是孰能驯。 两章英妙同时到,赵壹囊中却未贫。