梁安世
猜您喜欢
南国僧游二十年,却因无任访生缘。 风回建业秋归寺,月满秦淮夜到船。 故老尽成双鬓雪,旧房深锁一林烟。 莫言了悟为真理,不叹兴亡在眼前。
仙令东来值胜游,人间稀遇一扁舟。 万重山色连江徼,十里溪声到县楼。 吏隐不妨彭泽远,公才多谢武城优。 生疏莫笑沧浪叟,白首直竿是直钩。
出告游方是素辞,喜君回棹不逾时。 荆门暮指连山远,郢国春归上水迟。 樽酒惜离文举坐,郡斋谁覆中宣棋。 殷勤莫忘趋庭日,学礼三馀已学诗。
读尽儒书鬓皓然,身游城市意林泉。 已因骏马成三径,犹恨胡麻欠一廛。 真玉比来曾不磷,直钩从此更谁怜? 遗民莫恨无高躅,陶令而今亦甚贤。
阿房宫尽客谁来,可惜连云万户开。 秦地起为千载业,楚兵焚作一场灰。 应知长者名终在,祇是生人意不回。 何事暴成还暴废,祖龙须死项须摧。