项安世
猜您喜欢
少年作诗花作骨,辞尚葩华韵清越。 最宜雪蕊艳春风,亦似冰箸击寒月。 中年作诗先读书,书味日积成膏腴。 贞柯内荣郁茂实,秀颖外竖蕃蕤敷。 诗人之心亦如面,弗论同异要归炼。 炼辞炼意惟炼真,一真所存极千变。 不然摇笔万语来,长波一泻何能回。 腾驹纵使骋捷足,逸馵毕竟非良材。 亦有愁思戛孤唱,想入幽微转生障。 或恐尖纤类女郎,还虞刿鉥疲心匠。 笑我学诗三十春,书无半豹言不根。 康庄未敢越涂辙,细路正苦迷梁津。 虚者难传实求是,我言诗法非诗旨。 自有端倪不可寻,遥遥山水琴弦指。
绿鬓佳人老,青丝瘦马寒。 正当思谢朓,忽复哭方干。 羽化销金叶,天高下玉棺。 何时设芳醑,同洒泪汍澜。
短后记裁衣,雪窖冰天,万里追随班定远; 长安仍索米,鸢肩火色,九衢恸哭马宾王。
亦有褚渊生,弱质自成松柏劲; 终从汪踦死,义心常并芷兰芬。
何必远城郭,已空车马尘。 因心川共逝,触指月如轮。 客愧乘槎客,僧兼卖卜人。 此生期再访,幽梦或通津。