杜牧
猜您喜欢
秋风海上久离居,曾得刘公一纸书。淡水心情长若此, 银钩踪迹更无如。尝忧座侧飞鸮鸟,未暇江中觅鲤鱼。 今日京吴建朱邸,问君谁共曳长裾。
悬圃清虚乍过秋,看山寻水上兹楼。轻鸥的的飞难没, 红叶纷纷晚更稠。风卷微云分远岫,浪摇晴日照中洲。 跻攀况有承华客,如在南皮奉胜游。
朱云曾为汉家忧,不怕交亲作世仇。壮气未平空咄咄, 狂言无验信悠悠。今朝我作伤弓鸟,却羡君为不系舟。 劳寄新诗平宿憾,此生心气贯清秋。
失乡迁客在天涯,门掩苔垣向水斜。只就鳞鸿求远信, 敢言车马访贫家。烟生柳岸将垂缕,雪压梅园半是花。 惆怅明朝尊酒散,梦魂相送到京华。
剡溪万壑千岩景,人境谁能识心境。 君画山阴雪后船。始悟前人发清兴。 眼中百里旧山川,荒林雪月萦寒烟。 应缘兴尽故无尽,宾主不见宁非禅。 当年戏留一转语,不意丹青能再睹。 更画人琴已两忘,妙尽子猷真赏处。