刘宰
猜您喜欢
坐阅沧桑五十年,不知颜状已苍然。 世家文物传诗画,相国衣冠傍墓田。 乱竹巧遮行药径,浊流闲送出山泉。 丈人有福能高卧,一榻秋阴万树蝉。
自笑逢时术未精,人间无用是虚名。 家门似我惭为长,才器如君合晚成。 别馆能无三宿恋,归途只要一冬晴。 最怜今夜霜天月,画角吹残布被轻。
鲁柝闻邾境本连,两邦争说使君贤。 歌传驯雉民方乐,舄化飞凫吏亦仙。 却话旧游如梦里,谁知岐路判樽前。 难抛一寸西窗烛,中有离居十六年。
瓦落空墙土尽崩,杂耕犹剩两三僧。 晨参柏子留禅偈,夜看松花照鬼灯。 驻跸亭边牛呞草,钓鱼台畔鼠攀藤。 木毬斗大今安用,自古琳宫有废兴。
浩浩风声皛皛沙,大江东去日西斜。 雄关地脉来千里,古郡山头有万家。 一鸟带烟投皖口,乱帆如叶点杨槎。 最怜落拓重游客,独倚高楼看落霞。