释道潜
猜您喜欢
幽姿莫倚洛阳时,帏帐家家若为谁。 不似山间风味永,青青犹故一枝枝。
明镜当台兮,曜神光乎夜堂。西飙栗冽兮,蘸秋水之杲阳。 望俨慈氏兮,近之而不可狎。荡荡乎博峤之遗风兮,当其机而知石头路滑。 悲晚近之羊质兮,尚虎皮之灿灿。侈炎日之峻步兮,宁深云之泛泛。 念石住之微言兮,余小子犹虔虔坐以待旦。
年迈遭逢法运衰,暂时岐路亦凄其。 分淇渡口西风急,记取归帆雪浪吹。
一泓水树横秋色,半枕松风归鹤声。 个里未能忘宿习,因人幻出百千情。
高山高可极,深谷深可至。 中有四皓者,采芝避秦始。 作歌以忘年,蒲轮安足致。 富贵良多忧,贫贱乃肆志。 天下而既定,汉高徵不出。 亡匿曾几时,竟为孝惠侍。 古今竞相传,皆仰留侯智。 青松与白云,商山今尚在。