汪荣宝
猜您喜欢
秋复秋。愁倍愁。为却多情说尽愁。莫愁休未休。 休未休。愁莫愁。尽说情多却为愁。倍愁秋复秋。
梧梢挂月,绣户生寒,西风又添愁戚。病与秋深,一缕恹恹气息。 檐前琮琤碎玉,更空阶、虫声暗急。撇得我,恁憔悴、自已镜中难识。 梦里分明欢笑,香肩凭、颠倒鬓钗偷摘。忽被风惊,倩影和灯吹黑。 又是打窗微雨,向芭蕉叶上频滴。欹着枕,把泪儿、揾住怎得。
帘影沉沉移午昼。迷迭消红兽。弹泪上花梢,一霎风吹,片片胭脂透。 困人天气黄梅候。粉汗沾罗袖。鸾镜掩重开,试揣红绵,却是何时瘦。
永夜促虬迟。春透罘罳。衍波题就晓寒词。正值鸳甃残月白,偏冷铜墀。 娥影洗胭脂。此意谁知。隐闻箫鼓乍惊疑。多是平阳初进幸,好梦醒时。
人轻别。愁如结。长亭遥挂青楼月。漫凝眸。付东流。 水逐桃花,风送郎舟。悠。悠。 眉长斗。腰初瘦。黄昏正是愁时候。意难留。恨无休。 雨打风筝,泪滴香篝。收。收。