沈泽棠
猜您喜欢
浪漫人间压客尘,衡门长忆锁榆枌。 忘言拟尽轮人妙,陈迹慵寻史籀文。 万里功名心独冷,一廛耕凿力能勤。 旧游欲问南归趣,寂寞吾今过子云。
窈冥谁为宰炉锤,荣谢唯知岁序催。 腊日未经梅已绽,春风尚远冻先开。 愁无润泽归芳树,独有馀寒著死荄。 收尽浮云天愈净,夜深犹起望三台。
枕书无寐首空搔,万窍嘘风正怒号。 雪意浮空迷远目,月林疏影见秋毫。 幽庭所藉惟荒草,妙理应须付浊醪。 谁念维舟江上客,落帆千里压云涛。
冉冉朝仍暮,萧条官舍幽。 闭门三尺雪,触物一虚舟。 虫蠹生涯尽,萍漂世事浮。 尚思方技学,多病未能休。
故里相看眼暂明,一尊聊此话平生。 杜陵苦被微官缚,元亮今为世网撄。 长路关山吾北去,春风梅岭子南征。 结邻莫负当时约,早晚沧浪共濯缨。