陈家庆
猜您喜欢
千山浑一气,拨著即淋漓。静到极深处,閒来行汲时。 僧尝犹待滤,猿挂始能窥。别有真香意,崖边花自垂。
染成茶色布,裁作水田衣。香草堪充佩,垂杨近带围。 逢人问宜称,见佛合皈依。却语诸童冠,都从点也归。
天晴亦著屐,休笑岭南人。于道犹行古,□□□□春。 杖声间得得,石齿漱粼粼。不碍尊瞻视,端然郭泰巾。
得非寒士态,春到怯逾增。陋室风黏壁,虚窗雨罩灯。 娇莺寻不见,懒仆唤无应。戏论调元事,阳春一曲能。
分光从一点,点点是春光。二曜悬中夜,百花开此堂。 因心呈绝丽,隔燄觉微凉。照尽寒斋客,君家不可忘。