董以宁
猜您喜欢
庭下秋风吹紫兰,蟠桃为寿菊斑斓。 厌分铜虎天边郡,屡直金銮海上山。 洲渚忽然生户外,岁星今却到人间。 愿扶帝业须难老,稳踏龙墀尾近班。
花逢暮境已侵寻,庭值狂风不可禁。 已卷残红随日脚,更吹嫩柳到眉心。 明朝藉地犹堪醉,小雨笼晴未作阴。 骑马访君春好在,不劳钟鼓报新音。
高门日日掩朱扉,未许倾城卷翠帷。 客子眼寒空过市,雪儿歌妙欠新词。 华裾将曳铜驼陌,破帽敢随金马羁。 怅望碧天鸿雁影,黄花应不负归期。
不见龙山老孟嘉,风流谁更落乌纱。 松槽旋压初浮酒,篱菊争开无数花。 清论挥犀倾玉雪,高文射策走龙蛇。 小儿拍手拦归路,笑插茱萸待辟邪。
闲举酒兵挑一战,愁城欲下战方酣。 且烹北苑龙香茗,暂脱东禅鹘臭衫。 有志干时君自许,无钱使鬼我何堪。 江湖寂寞生涯尽,对客不应容易谈。