荀卿论的拼音版

  • xún
    qīng
    lùn
  • shì
  •  
     
     
     
    cháng
    kǒng
    shì
    jiā
    guān
    yán
    wén
    zhāng
    xún
    xún
    yǒu
    guī
    gǎn
    fàng
    yán
    gāo
    lùn
    yán
    chēng
    xiān
    wáng
    rán
    hòu
    zhī
    shèng
    rén
    yōu
    tiān
    xià
    zhī
    shēn
    máng
    zhī
    pàn
    àn
    ér
    fēi
    yuǎn
    hào
    zhī
    jīn
    ér
    fēi
    shēn
    suǒ
    yán
    zhě
    zhī
    suǒ
    gòng
    zhī
    ér
    suǒ
    xíng
    zhě
    shèng
    rén
    yǒu
    suǒ
    néng
    jǐn
    shì
    shǐ
    使
    hòu
    shì
    yǒu
    néng
    jǐn
    shuō
    zhě
    suī
    wèi
    shèng
    rén
    nán
    ér
    néng
    zhě
    shī
    wéi
    guǎ
    guò
    ér
  •  
     
     
     
    zhī
    yǒng
    gòng
    zhī
    biàn
    rǎn
    yǒu
    zhī
    zhì
    sān
    zhě
    jiē
    tiān
    xià
    zhī
    suǒ
    wèi
    nán
    néng
    ér
    guì
    zhě
    rán
    sān
    zi
    zhě
    měi
    wéi
    zhī
    suǒ
    yuè
    yán
    yuān
    rán
    jiàn
    suǒ
    néng
    ruò
    zhòng
    rén
    zhě
    ér
    chēng
    zhī
    qiě
    xué
    shèng
    rén
    zhě
    yán
    zhī
    yún
    ěr
    zāi
    guān
    zhī
    suǒ
    xiàng
    ér
    wéi
    hòu
    shì
    yǒu
    néng
    xíng
    shuō
    zhě
    yǒu
    qiè
    shuō
    ér
    wèi
    zhě
    shì
    yán
    píng
    zhèng
    zhí
    ér
    gǎn
    wéi
    fēi
    cháng
    zhī
    lùn
    yào
    zài
  •  
     
     
     
    zhě
    cháng
    guài
    shì
    xún
    qīng
    ér
    fén
    miè
    shū
    biàn
    xiān
    shèng
    wáng
    zhī
    shī
    zhī
    dào
    chì
    ruò
    kòu
    chóu
    jīn
    guān
    xún
    qīng
    zhī
    shū
    rán
    hòu
    zhī
    zhī
    suǒ
    shì
    qín
    zhě
    jiē
    chū
    xún
    qīng
    ér
    guài
  •  
     
     
     
    xún
    qīng
    zhě
    wèi
    shuō
    ér
    ràng
    gǎn
    wéi
    gāo
    lùn
    ér
    zhě
    yán
    rén
    zhī
    suǒ
    jīng
    xiǎo
    rén
    zhī
    suǒ
    zi
    mèng
    shì
    zhī
    suǒ
    wèi
    xián
    rén
    jūn
    xún
    qīng
    yuē
    luàn
    tiān
    xià
    zhě
    zi
    mèng
    tiān
    xià
    zhī
    rén
    zhòng
    rén
    rén
    shì
    duō
    xún
    qīng
    yuē
    rén
    xìng
    è
    jié
    zhòu
    xìng
    yáo
    shùn
    wěi
    yóu
    shì
    guān
    zhī
    wéi
    rén
    gāng
    xùn
    ér
    tài
    guò
    zhě
    yòu
    shèn
    zhě
    ěr
  •  
     
     
     
    jīn
    xiǎo
    rén
    zhī
    wèi
    shàn
    yóu
    yǒu
    suǒ
    shì
    xià
    shāng
    zhī
    wáng
    jié
    zhòu
    zhī
    cán
    bào
    ér
    xiān
    wáng
    zhī
    yuè
    xíng
    zhèng
    yóu
    wèi
    zhì
    jué
    miè
    ér
    kǎo
    zhě
    shì
    jié
    zhòu
    yóu
    yǒu
    suǒ
    cún
    ér
    gǎn
    jǐn
    fèi
    zhě
    néng
    fèn
    ér
    fén
    shāo
    zhī
    liù
    jīng
    pēng
    miè
    sān
    dài
    zhī
    zhū
    hóu
    huài
    zhōu
    gōng
    zhī
    jǐng
    tián
    yǒu
    suǒ
    shì
    zhě
    jiàn
    shī
    tiān
    xià
    zhī
    xián
    rén
    shì
    wéi
    xiān
    shèng
    wáng
    jiē
    zhě
    zhī
    xún
    qīng
    kuài
    shí
    zhī
    lùn
    ér
    xún
    qīng
    zhī
    huò
    zhī
    zhì
  •  
     
     
     
    shā
    rén
    bào
    chóu
    zi
    qiě
    xíng
    jié
    xún
    qīng
    míng
    wáng
    dào
    shù
    yuè
    ér
    xué
    luàn
    tiān
    xià
    gāo
    tán
    lùn
    yǒu
    zhī
    kǒng
    mèng
    zhī
    lùn
    wèi
    cháng
    ér
    tiān
    xià
    yǒu
    zhě
    gǒu
    tiān
    xià
    guǒ
    yǒu
    zhě
    shàng
    ān
    qiú
    wèi
    zāi
苏轼介绍和苏轼诗词大全

苏轼

北宋文学家、书画家,唐宋八大家之一,眉州眉山(今属四川)人,字子瞻,一字和仲,号东坡居士。苏老泉长子,苏颍滨兄。与父、弟合称“三苏”,故又称“大苏”。宋仁宗嘉祐二年(1057年)进士。嘉祐六年(1061年),......
复制作者 苏轼
猜您喜欢

满江红 秋日登单父城外春秋阁

形式:

单父城东,堆遍了、万层秋色。 凭阑望、齐疆鲁甸,一泓晴碧。 此去渐通霄汉路,吾生只少翱翔翼。 缭櫩斜、百尺俯中原,空苍极。 铜鼓赛,松杉直。 阴雨吼,精灵急。 看藓衣泥马,晓行无迹。 日落漫添羁旅恨,时危专藉匡扶力。 读春秋、武帐烛花红,髯如戟。

复制 陈维崧 《满江红 秋日登单父城外春秋阁》

满江红 其一 汴京怀古十首

形式:

坏堞崩沙,人说道、古夷门也。 我到日、一番凭吊,泪同铅泻。 流水空祠牛弄笛,斜阳废馆风吹瓦。 买道旁、浊酒酹先生,班荆话。 摄衣坐,神闲暇。 北向刭,魂悲咤。 行年七十矣,翁何求者。 四十斤椎真可用,三千食客都堪骂。 使非公、万骑压邯郸,城几下。

复制 陈维崧 《满江红 其一 汴京怀古十首》

水调歌头 留别澹心即用来韵

形式:

离别亦常事,惆怅慎毋然。 归舟一路弄笛,吹裂水中天。 犹记吴趋坊后,再到惠山松畔,两地酒如泉。 不久聚花下,小别向风前。 白翎雀,鸡叫子,想夫怜。 岐王空宅,旧日法曲散如烟。 君有龙文百轴,近作小词一卷,千载定流传。 早觅贺怀智,亟付李延年。

复制 陈维崧 《水调歌头 留别澹心即用来韵》

水调歌头 留别阿云

形式:

真作如此别,直是可怜虫。 鸳裯麝薰正暖,别思已匆匆。 昨夜金尊檀板,今夜晓风残月,踪迹太飘蓬。 莫以衫痕碧,偷揾脸波红。 分手处,秋雨底,雁声中。 回躯揽持,重抱宵箭怅将终。 安得当归药缺,更使大刀环折,萍梗共西东。 絮语未及已,帆势破晴空。

复制 陈维崧 《水调歌头 留别阿云》

满庭芳 过辽后梳妆楼同洪昉思赋

形式:

细马轻衫,西风南苑,偶然人过金沟。 道旁指点,辽后旧妆楼。 想像回心宫院,钿筝歇、含泪梳头。 青史上,武灵皇后,一样擅风流。 堪愁。 成往迹,缭垣败甃,满目残秋。 便脂田粉硙,零落谁收。 莫问完颜耶律,兴亡恨、总是荒邱。 红墙外,谁抛金弹,年小富平侯。

复制 陈维崧 《满庭芳 过辽后梳妆楼同洪昉思赋》