张岱
猜您喜欢
曲廊桐树绿阴阴,檐佩风来奏玉琴。 但有疏帘知独立,更无尘事恼闲心。 雪霜鬓畔谁能免,城府胸中枉自深。 二六时辰真快乐,坐禅才罢即行吟。
杖藜如向碧空行,路转松杉面面声。 遗庙香残人少到,古台仙去草闲生。 都缘世念多时绝,不但尘襟逐境清。 却上小舆归寓舍,晚峰明暗紫烟横。
夕风轻扬一池香,遥为荷花泛短航。 俗子几曾贪韵胜,闲人嬴得放清狂。 幽栖野鹤林松黑,乱扑流萤水叶凉。 会取渭川当日意,不将终老俟周王。
寄语堂前万玉枝,未须开尽等人归。 行云佩杂衣从湿,溅水裙轻步自微。 关塞垂杨横槊赋,禁津芳草掞毫挥。 为君岂复仍关念,看到清阴碧实肥。
橘色浑如柿色黄,诚斋有句合分尝。 岂为都市颇难得,要是洞庭亲寄将。 雨露山中今有味,星辰天上旧无香。 遥知老监开奁处,为釂椒花雨一觞。