贾谊
猜您喜欢
温风促客下云岭,触处无心即道游。 得坐会当明变豹,出门须解倒骑牛。 冲烟筇入青萝径,载月船回白鸟洲。 中外夷犹功迹绝,㳷然天水一成秋。
饮茶作别出萝门,相送犹怀握手温。 断雁几时归缀字,浮萍随处卧生根。 秋风窗外拥芦雪,梦冷床头堕月魂。 麈柄年来疲转徙,却思红颗共炊盆。
溪头茅屋远追陶,斗米而今懒折腰。 汉水丈人甘抱瓮,箕山居士厌鸣瓢。 心秋霁月夜相照,鬓雪温风吹不消。 身世曲肱分付梦,蘧随蝴蝶到华条。
至人亲见古观音,化迹今居海上岑。 烟机外分青嶂骨,水天中见白云心。 潮痕拥岸棱棱雪,月魄浮波烂烂金。 根境一如能所断,圆通游践法门深。
觉海长鲸作蜕翔,青天端以背磨光。 胸中浩浩吞云梦,眉际津津秀太行。 静榻每来成友语,孤筇它往咽人肠。 后将访我先传雁,为薙别来三径荒。