猜您喜欢
当轩植长松,苍翠堕寒玉。风吹白云来,就我檐端宿。 我昔挟策去,排云叫天扉。胸中一万字,五色云锦辉。 当时一出真堪重,直欲擎天架梁栋。何知匠石匪奇工,缩手旁观不能用。 归来巢云入云中,翩然解组凌飞鸿。风流酷似孟夫子,孤高不减庐山翁。 朝看松上云,暮抚云下松。云开绝壁倚翠色,蜿蜒千尺蟠虬龙。 怡情爱此云松好,金粉堆香晴不扫。怒涛翻壑泻长空,老鹤一声山月小。 此时抱云松下眠,红尘不到心悠然。梦回散发一长啸但见,白云万顷秋无边。 君不见长安重桃李,卖松入市难求利。又不见孤云离海东,漠漠还山寻旧踪。 云飞无心任舒卷,松劲有节欺霜风。悠扬不学肤寸合,偃蹇岂与群芳同。 长材辜负廊庙器,大志蹉跎霖雨功。白衣苍狗自千变,何年十八君为公。
蓬莱之山渺何许,中有仙人聚如蚁。云深路远不可致,遂令方士神其理。 神其理,玄且幽,刀圭一粒人争求。宁知天地尚有尽,茫茫万物皆浮沤。 人生匪金石,焉能形独留。区区学仙子,笑杀东家丘。 瑶池桃实竟何物,可怜王母萧飒蛾眉秋。空闻驭黄鹤,不见来青牛。 丹砂卒难转,白雪忽满头。君不见少翁栾大骨已朽,茂陵松柏悲风吼。