袁宏道
猜您喜欢
张侯好诗如好色,不敢为主而为客。 李侯好酒如好诗,心虽甚壮无人知。 两侯风味俱不恶,如芙蓉与木芍药。 午窗留客看笔快,晓枕无人犹睡着。 广袖渐变天宝妆,大字不作元和脚。 世人讥笑乃其分,政是仍叔之子弱。 病夫坐隐无所求,荒檐断雨鸣春鸠。 炉烟未尽消百忧,恨不缓带从公游。 何时清江横小舟,与公一醉荻花秋,却来密庵参牧牛。
三旬埃郁得清风,领袖犹翻汗摺红。 已是梦清无俗梦,更移凉簟月明中。
竹林还往风流绝,剡县交游气味疏。 今代高人多惜费,千金未抵一行书。
年来疾病日衰颓,咫尺闽山懒便回。 不是幽岩老尊宿,更无人寄荔枝来。
五年望张子,兀坐四壁空。 今晨千里来,如热濯清风。 笑谈不改旧,怜我衰病攻。 斯人旧豪气,颇似陈元龙。 只今更省事,终岁两颊红。 何知珊瑚树,却倚尘埃中。 晁侯夙所敬,见渠如见公。 网罗枝出脚,远逐冥冥鸿。 同会得玉郎,敲门夜相从。 殷勤一杯酒,目送西归鸿。 人生少如意,此乐难再逢。 君家老季鹰,高韵留吴淞。 风流远孙在,一棹何时东。 不嫌道里远,为我略从容。