猜您喜欢
岁序当杪冬,鸡鸣闻巷哭。 填衢广柳车,载道残魂木。 哀哀薤露声,炯炯方相目。 骨肉有馀悲,亲朋寡颦蹙。 当其在世时,营营苦不足。 百年同隙驹,一梦同蕉鹿。 灵爽归山丘,枯髅别华屋。 城郭不相容,弃之邙山麓。
冶城八月秋风起,仙吏驱车入帝里。 白叟黄童拥道周,攀辕卧辙情无已。 一官闽海几年馀,汉室循良更孰如。 鲁恭政简能驯雉,羊续官清不爱鱼。 声名久已闻天子,玺书召对明光里。 满县秾桃烂似霞,半肩行李清于水。 新秋乘传到长安,五色花骢獬豸冠。 几多狐鼠争投窜,当道豺狼胆自寒。 酌君酒,与君别,寇君难借空呜咽。 至尊垂拱问苍生,但道江南民力竭。
我生性爱游名山,黄冠布褐常跻攀。 一丘一壑稍险怪,往往大啸开心颜。 此峰幽邃称奇绝,何处飞来忘岁月。 自是神灵运化工,谁将鬼斧施剞劂。 山形突兀又玲珑,悬厓阴洞遥相通。 红泉滴沥归深涧,碧磴岧峣接太空。 森罗青壁如屏障,窱䆗萦纡非一状。 岩下时喧万壑声,石间尽刻诸天像。 翠色遥飞九里松,白云长出两高峰。 冷泉露下澄清溜,灵隐风高送暮钟。 我到山中歇还陟,骇目惊心劳应接。 奇迹应夸天下无,仙都自与尘凡别。 洞门吟眺欲斜晖,坐破苍苔未忍归。 几片寒云生杖屦,半林微月照僧衣。 殷勤记取归时路,日暮云深不知处。 由来造化妒神奇,只恐飞来又飞去。
世人游武夷,往往思卜宅。一出清溪谢白云,山灵无计留双屐。 始信人间事可哀,幔亭佳宴不重开。浮生只爱红尘老,人世难逃白发催。 怜君弃家经几载,服食还丹颜未改。已识仙都注有名,尚疑遗蜕函犹在。 自入闽天誓不还,因缘合在武夷山。独携一杖千峰里,闲放孤舟九曲间。 此山元是神仙窟,接笋天游双崒嵂。玉女妆残峰顶霞,金鸡叫落滩头月。 君今筑室此中居,永绝尘缘与世疏。回视形骸同粪土,能将神气返空虚。 我也行年三十几,半生踪迹多城市。入药空烧九转红,著书枉识关门紫。 海外徒闻更九州,此身期伴赤松游。何时重预曾孙宴,同醉仙人十二楼。