猜您喜欢
夔州之山皆入云,夔女寝陋男不文。 山川历历应如旧,昭君屈平犹荒村。 三百篇后无继者,始作离骚绍风雅。 君门九重难叩阍,欲登阆风聊蹀马。 精衷写尽君不闻,徙倚怀沙泪盈把。 汉家靡曼盈六宫,明妃容与如春风。 琵琶何能慰行路,槛槛毡车随去鸿。 椒兰得得在修门,独任先生作放臣。 妃嫔无数贮金屋,只遣王嫱犯塞尘。 万古江山虚秀气,二人贤色皆钟美。 天之生此谅应难,一弃单于一沈水。 远色苍苍难致极,吊古徘回泪沾臆。 二宅遗基自古存,石岩天深秋日昏。 沧波渺渺流遗恨,后人谁为赓天问。
游丝百尺如堪挽,小虫群飞欣日暖。蒿莱满地不见春,唯有蔓菁迷病眼。 无复陵陂间碎金,青苔漫想玄都观。今朝幸值天无风,飞来雌蝶畏雄蜂。 村中女儿将插鬓,不信河阳万树红。幽人惜春春已远,把酒属君君自遣,蔓菁开花犹烂熳。 君不见西园桃李能几时,此辈天教擅春晚。
柴门直面排青壁,山木凋霜疏寂历。 西风吹雨众山昏,声落茅檐断还滴。 每读离骚伤远游,一为迁客又经秋。 四时代谢不停轨,澄江万古长悠悠。 丹枫蕙叶照岩壑,物态故欲增繁忧。 诗成满岫湿烟起,寸心折尽空搔头。