猜您喜欢
炎天过却,渐高树乱蝉,迎风鸣轧。野色苍茫,眺远郭近墟,暮云鳞合。动摇疏星见,似飞度、流萤光斜抹。乍凝恨、天上佳期易失,又惊初八。 穷边戍笳声匝。叹思妇怨女,劳歌相答。乞巧针楼,祗冷笑世人,盛筵欢沓。昨宵神仙会,纵肯向、尊前留时霎。问何似、翻倒银河,净洗四方兵甲。
故园岑寂。只梅花送我,数苞新坼。想半旬、风雨疏疏,纵涂粉匀脂,未忺妆额。几点猩红,早掩尽、夭桃颜色。叹当年艳质,岁晚素心,怎忍轻掷。 凄凉断踪吴国,对虚窗坠月,应更相忆。趁晓寒、飞梦罗浮,效比翼珍禽,拣枝栖息。荏苒春回,怕听取、南楼残笛。待缄题、寸书寄与,又迟数驿。
春阴一片。隐接吴王苑。苍苔冷、废池芜馆。只一丘虎踞,峭阁上层空,阑干四倚,望中夐远。 经春几日,花前交劝。朱颜改、探春幸健。又梅花开了,瞬息入残春,看雪白、柳花飘转。
斜日留微照,晚风生峭寒。冻雀堕檐瓦。雪枝化瑶玕。愁锁重闱邃闼,渐觉酒力消残。 被池绣蹙红翻,醒时涕汍澜。冷落违旧国,悽恻想前欢。青梅嫩韭,和冰同簇雕盘。叹楼空人去,星回岁易,镜中华发那忍看。