吴承恩
猜您喜欢
不离井闬近移家,草径茅堂带郭斜。 岂为秘书增斗帐,转因载牍问香车。 新人路半邀桃叶,邻舍篱根问杏花。 何事多情旧时燕,随君将子过檐牙。
悲夕虫,夕虫恋残暑。露下为谁啼,风前还自语。寓篱兮旅井,依蒲兮蒙楚。 隙文石之雕墙,缭枳丛之土宇。岁如何其岁向阴,彼候虫兮俟秋吟。 展衣裳兮如雪,鼓喙翼兮如琴。杂觱篥兮关塞远,催砧杵兮闺闼深。 念启蛰兮昨日,炎易凉兮电疾。感蜉蝣之朝夕,譬在条之日及。 将自鸣兮及时,愿倾竭夫小知。乐振羽之豳什,漏局促于唐诗。 方委蜕以顺变,宁鼓簧以媚俗;顾卵翼之溢恩,宰何心而亭毒。 东序兮南荣,萧萧兮夜声。寒阶兮雨作,枯树兮霜鸣。 繄无衣之游子,闻络纬以何情!
禁树青郊外,重城绿水湄。 园林春闰月,花鸟昼晴时。 远岫平浮槛,清泉曲到池。 晚红私蛱蝶,新绿遂黄鹂。 烟断游丝见,风轻落絮知。 一陂芳草色,禁得马蹄迟。
秋山何处无红树,君归独向秋山去。 霜锦千章照客衣,林霞一片随行屦。 几曲云林到武夷,幔亭高处坐题诗。 南天气暖无冰雪,直到春花忆此时。
武骑暄阗卫富平,红灯千队导蜺旌。 三山火炤琼花发,人在南天赤玉京。