魏禧
猜您喜欢
卫青不败妄谈兵,千里边墙一夕倾。 篱落久依难奋迹,指挥若定亦虚名。 鼓声堕地宁南死,星象经天太白明。 不善将兵须将将,封侯未免愧西平。
一杯鲁酒带愁倾,往事从头细细衡。 早岁文章曾阨命,中年丝竹更伤情。 连枝易断怀荆树,病翮迟飞叹脊令。 不尽苍茫身世感,如何死别又逢卿。
留春无计恋春长,春自飘零我自伤。 愤欲驱涛乘白马,忍教历劫比红羊。 落花黯黯遭风妒,飞絮蓬蓬着雨僵。 此是青天留缺陷,难将公案判情场。
漫矜风雅咏新篇,鸣噪寒蝉亦自怜。 一事无成惟恃此,名山或冀有人传。
故人招我驻吟鞭,琼玉林中小洞天。 清福自知修不到,一觞沾醉仗逋仙。