论衡 · 超奇篇的拼音版

  • lùn
    héng
    ·
    ·
    chāo
    piān
  • wáng
    chōng
  •  
     
     
     
    tōng
    shū
    qiān
    piān
    shàng
    wàn
    juǎn
    xià
    hóng
    chàng
    xián
    shěn
    dìng
    wén
    ér
    jiào
    shòu
    wéi
    rén
    shī
    zhě
    tōng
    rén
    zhù
    zhǐ
    sǔn
    wén
    ér
    shàng
    shū
    zòu
    huò
    xìng
    lùn
    shuō
    jié
    lián
    piān
    zhāng
    zhě
    wén
    rén
    hóng
    鸿
    hào
    xué
    qín
    wén
    qiáng
    zhì
    shì
    jiān
    duō
    yǒu
    zhù
    shū
    biǎo
    wén
    lùn
    shuō
    jīn
    wàn
    nài
    rán
    zhù
    shū
    biǎo
    wén
    néng
    suǒ
    néng
    yòng
    zhī
    zhě
    shān
    jiàn
    cháng
    duǎn
    suǒ
    zhī
    jiàn
    cǎo
    xiǎo
    suǒ
    shí
    rán
    ér
    néng
    zuò
    shì
    cǎi
    cǎo
    fāng
    yào
    zhī
    cǎo
    suǒ
    néng
    yòng
    tōng
    rén
    lǎn
    jiàn
    guǎng
    广
    néng
    duō
    lùn
    shuō
    wèi
    shēng
    shū
    zhǔ
    rén
    kǒng
    suǒ
    wèi
    sòng
    shī
    sān
    bǎi
    shòu
    zhī
    zhèng
    zhě
    cǎo
    néng
    cǎi
    shí
    kǒng
    shǐ
    zuò
    chūn
    qiū
    chuàng
    bāo
    biǎn
    shǎng
    zhū
    yīn
    shǐ
    zhě
    miǎo
    chū
    xiōng
    zhōng
    fán
    guì
    tōng
    zhě
    guì
    néng
    yòng
    zhī
    sòng
    shī
    fěng
    shù
    suī
    qiān
    piān
    shàng
    yīng
    néng
    yán
    zhī
    lèi
    yǎn
    chuán
    shū
    zhī
    chū
    gāo
    zhī
    fēi
    tǎng
    zhī
    cái
    néng
    rèn
    tōng
    lǎn
    zhě
    shì
    jiān
    yǒu
    zhe
    wén
    zhě
    shì
    rán
    jìn
    shì
    liú
    zi
    zhèng
    yáng
    yún
    huán
    jūn
    shān
    yóu
    wén
    zhōu
    gōng
    bìng
    chū
    shí
    zhí
    yǒu
    wǎng
    wǎng
    ér
    rán
    zhū
    duō
    de
    zhēn
王充介绍和王充诗词大全

王充

东汉唯物主义哲学家、无神论者。字仲任,汉族,会稽上虞(今属浙江)人。王充年少时就成了孤儿,乡里人都称赞他对母亲很孝顺。后来到京城,进太学学习,拜班彪为师。王充以道家的自然无为为立论宗旨,以“天”为天道......
复制作者 王充
猜您喜欢

醉题候仙亭

形式:

蹇步垂朱绶,华缨映白须。 何因驻衰老,只有且欢娱。 酒兴还应在,诗情可便无。 登山与临水,犹未要人扶。

复制 白居易 《醉题候仙亭》

衰病

形式:

老与病相仍,华簪发不胜。 行多朝散药,睡少夜停灯。 禄食分供鹤,朝衣减施僧。 性多移不得,郡政谩如绳。

复制 白居易 《衰病》

宿竹阁

形式:

晚坐松檐下,宵眠竹阁间。 清虚当服药,幽独抵归山。 巧未能胜拙,忙应不及闲。 无劳别修道,即此是玄关。

复制 白居易 《宿竹阁》
类型:

小岁日对酒吟钱湖州所寄诗

形式:

独酌无多兴,闲吟有所思。 一杯新岁酒,两句故人诗。 杨柳初黄日,髭须半白时。 蹉跎春气味,彼此老心知。

复制 白居易 《小岁日对酒吟钱湖州所寄诗》

重向火

形式:

火销灰复死,疏弃已经旬。 岂是人情薄,其如天气春。 风寒忽再起,手冷重相亲。 却就红炉坐,心如逢故人。

复制 白居易 《重向火》