先秦诸子
猜您喜欢
人间何处是蓬瀛,翰苑相传近玉清。 苍藓阶除春雨合,绿槐庭院午风轻。 安眠竟夕无宣诏,读史随人有品评。 今日长卿仍姓马,又因消渴暂南行。
秋圃丛生瓜并蒂,我知非怪亦非祥。 气钟此地偶同发,物有何心独擅场。 翠蔓出墙风袅袅,黄花盈架露瀼瀼。 自嗟潦倒无他祝,但愿儿孙满画堂。
留都官府似神仙,下马闲听石上泉。 但得醒心兼洗耳,不须问舍复求田。 黄鹂避客藏云树,翠竹分阴入绮筵。 莫道人生难聚首,重游仍约在今年。
家具能胜几两车,车声轧轧过前闾。 瓶罂未卧知藏酒,行李虽多半是书。 雪后园林春事近,夜深灯火客窗虚。 悤忙好记鱼轩在,白发年来恨独居。
鸾书昨夜出天扉,八座貤封世所稀。 钟鼎已非前日养,斑斓还著旧时衣。 云留咫尺无劳望,寿过冈陵不用祈。 堂下有人吹玉笛,分明为奏鹤南飞。