猜您喜欢
十年不出山,一游即千里。 问师何处来,固亦偶然耳。 人言人闲好,自爱岩谷里。 红尘日扑面,洗眼无清水。 孤身本何将,一钵乃生理。 来既无所牵,去亦谁能止。 昨闻檀越船,风帆欲南指。 别我从此逝,飘飘白云履。 我观世间人,孰不为身使。 唯师乃不然,来往由自己。 归及枇杷熟,忆我青林底。
王君悯我将南归,赠我以诗兼以酒。 忽言我实无所病,托以图归诒朋友。 谓君知我不易逢,乃此相疑一向否。 君以我乐山林耶,我非忘世爱陇亩。 衙门晨入酉始出,力不能支空叹愀。 上章得请诚幸甚,向天再拜头屡叩。 小臣蒙擢布衣内,第以进士恩太厚。 仪曹四月百无补,空食廪禄颜可丑。 不因抱病无奈何,岂敢飘然去官守。 君言我意在为文,妄欲求闲营不朽。 人生奇伟在事业,自局儒酸亦何有。 我今且去君亦行,凄风枯林月当九。 君有高幢盛仆马,我有空车载鸡狗。 出城分路两不同,一就官途一林薮。 恐君谓我非病归,不惜叨叨为君剖。