宋方壶
猜您喜欢
玉庐墨妙世无同,九畹高情更所工。 捐佩昔曾过澧上,浩歌今望在云中。 娟娟奕叶承家泽,淡淡幽香媚国风。 莫把骚词烦宋玉,赋成还到楚王宫。
谁拜青松作大夫,苍然离立自迂疏。 风声白日回幽梦,云气长年到隐居。 剪叶浸泉春酿酒,截肪点火夜抄书。 岁寒卉木俱零落,一杖人间不愿馀。
故家不贵味能真,率尔蔬醪自可人。 既向画堂题剪韭,更将玉斗出娱宾。 青青叶绾指环小,白白头攒乳管匀。 还是相门风致在,食前谁谓庾郎贫?
南坡书室未能还,一夕情生梦寐间。 职任握兰居紫禁,心随画笔到青山。 一经教子今何忝,九世为儒古亦难。 家集河汾来学盛,岂无房杜出朝班?
双峰桂树今无似,说道璘公有后身。 金粟如来能作主,碧山学士愿为邻。 天香入饷清可食,秋露染花黄未匀。 何惜一题方丈室,与师同是豫章人。