猜您喜欢
蟠根寄荒绝,擢干空椮萧。 乡来闻妙语,剪拂到儿曹。 垂老犹叵堪,开落几徒劳。 不谓动杖屦,惠然排蓬蒿。 尚能领诸生,相就醉澄醪。 真赖旁辉映,并觉标韵高。 酒阑兴未已,分韵看挥毫。 籍湜俱可人,冥搜争过褒。 乃知天地间,一等为贤豪。 横飞与陆沉,亦各系所遭。 再烦起穷边,国柄行当操。 尽期如此花,晓夕幸甄陶。 得备和羹用,宁不出伊皋。 百年几春风,勿令心忉忉。
溧山兮苍苍,濑水兮汤汤。中有贞女,饮冰茹霜。于焉击漂,维濑之阳。 遭壮士兮苦绝粮,赈穷不惜倾壶浆。所处既以义,安能计存亡。 幡然捐佩人不测,下游九土从英皇。耿幽光兮贯白日,凛正气兮摩穹苍。 呜呼!世无李太白,此女终弗扬。遗风奕奕,山高水长。 可以敦薄俗,激忠良,千古万古谁颉颃。